Đang đánh răng mà thằng em trai cứ dí cặc vô mồm Anny Walker. Anh ấy dường như không nghe thấy, nói như thể không thoải mái với những học sinh khác ở bên cạnh: Ang, tôi có việc phải làm, sao cậu không nhanh đi đi? Tôi nhận ra điều gì đó: Ồ, tôi ổn. Sau đó tôi thản nhiên đồng ý với người bạn cùng lớp bên cạnh: Nếu có việc gì thì cậu có thể đi trước. Anh ta cũng nghe thấy ý định này rồi nói Ồ… rồi bỏ chạy. Khi tôi quay lại hỏi có chuyện gì thì cô ấy hơi đỏ mặt và cúi đầu im lặng. Tất nhiên là tôi không ngốc Tôi cố ý trêu chọc anh: Người khác ném anh đi. Cô vội vàng nói không và trông rất lo lắng. Chúng tôi ngồi đó một lúc thì anh ấy đột nhiên nói vì tò mò: Chúng ta hãy đến tòa nhà này và xem thử. Tôi biết tòa nhà này là khu vực cấm của trường và bình thường không có ai đến đó. Tôi không trả lời và cô ấy nói tiếp với vẻ hiểu biết: Em chỉ muốn sạch sẽ một lát và không muốn người khác nhìn thấy em khi em ở bên anh, được không? Anh dựa vào vai tôi. Ngoài ra tôi không có gì để nói. Tuyến phòng thủ cuối cùng đã bị chọc thủng nên tôi chỉ có thể đồng ý. Chúng tôi bước vào và không hiểu sao tôi lại nắm tay anh ấy và bước lên đỉnh tòa nhà. Một cánh cửa tình cờ mở ra và đúng như dự kiến, tôi bước vào không chút do dự. Chiều hôm đó chúng tôi đã nói rất nhiều điều khó chịu và trò chuyện rất lâu khi bầu trời dần tối.

Đang đánh răng mà thằng em trai cứ dí cặc vô mồm Anny Walker

Đang đánh răng mà thằng em trai cứ dí cặc vô mồm Anny Walker